Y THỊ
Có kẻ hỏi tôi về
“phần còn lại của tôi” , nói toẹt ra là gấu ý mà!
Hehe, khó nói
ghê, đụng chạm quá! Thôi thì nói nói đại ra, kể như nói về…gấu của thằng hàng
xóm.
Viết theo văn
phong tiểu thuyết chương – hồi.
Lưu ý: tình tiết
trong bài là bịa tuy nhiên không nhất thiết là khác sự thật.
Y thị đã xuất hiện trong cõi đời của hắn như thế nào?
Y thị là một phạm
trù triết học “Tồn tại khách quan ngoài ý
chí con người” và hơn thế nữa. tuy là “khách” (quan) nhưng luôn là …”chủ”,
thế mới khốn nạn cho hắn và những sinh vật tương cận như hắn.
Y thị có một cái
đầu nằm trên cổ và các bộ phận còn lại của bo đì như chân tay, mình mẩy…Trên bản
mặt gồm các linh kiện “không thể tách rời” như mũi ở giữa mặt, trên mũi có 02
con mắt, dưới có mồm…như vậy, ta có thể kết luận y thị khá giống các y thị khác
và còn nhiều cái giống …giống cái nữa sẽ được “phân tích và thảo luận” ở phần
sau.
Y thị đã xuất hiện
trong cõi đời của hắn như thế nào?
À, bình thường
như những trường hợp bình thường trong một hoàn cảnh cũng bình thường một cách
bất thường khác: Hắn ký với y thị một hợp
đồng vô thời hạn (nhưng có thể hủy ngang), không có điều khoản thưởng phạt,
cũng chẳng có quy định về sản phẩm, quy cách, thanh toán vv…được hiểu là vì mục
đích phi lợi nhuận.
Nhằm nhấn mạnh
tính chất phi kinh tế nên hợp đồng rất chi là màu mè, sến nhão: Một tấm bìa màu
hồng có tên “Đăng ký kết hôn” có viền giun dế vòng vèo – gọi là hoa văn – xung
quanh; đôi bên A,B chỉ ký, không đóng dấu nhưng lại có thằng chính quyền địa
phương đóng dấu vào, thế mới hiểm. Tấm giấy oan nghiệt này, có thể khiến bạn mất
toi nửa hoặc thậm sạch sẽ gia tài của bạn đấy! chống chỉ định với kẻ được thừa
hưởng gia tài to vật vã; hoặc chí ít là bạn phải mất thời gian đánh dấu X vào
giòng khai tình trạng hôn nhân.
Và từ khi bước
vào đời hắn thì…(Trích somewhere in Net:
-
Hỏi: Trước khi lấy vợ bạn làm
gì?
-
Câu trả lời hay nhất: Tôi làm tất
cả những gì tôi thích.
Hết trích).
Tính chất tâm sinh, hóa, lý của y thị
Về hóa, lý tính:
Y thị thuộc dạng vật chất…không định nghĩa được! lúc mềm nhão nhẹt như bún,
bánh bèo (khi coi phim Hàn Quốc) lúc cứng như …hóa thạch (khi hắn về khuya);
lúc co ngắn lại chỉ còn 3 gang tay (khi coi phim ma), lúc lại dài vô tận (kể tội
chồng – aka hắn). Phản ứng rất nhanh và…tiêu cực với rượu bia, tỏa nhiệt lượng
cao nhưng rất ôn hòa khi tiếp xúc với những tờ giấy hình chữ nhật xinh xinh, có
số ghi ở 4 góc – số càng to, phản ứng càng dịu êm. Đặc biệt là đôi mắt và lỗ miệng…mắt:
lúc thì mang hình viên đạn (khi hắn đi nhậu), lúc lại tròn xoe như mắt nai (lúc
nhờ hắn sửa vi tính) và luôn kèm hiệu ứng từ mồm: “anh ơiiiiiii, em nhờ một
chút. Còn mồm: một cấu kiện của mồm luôn luôn được nhận công việc, thường xuyên
hoạt 24g/ngày, 365 ngày/năm gọi là lưỡi, lúc thì …chẻ làm 02 như lưỡi rắn (khi
nói về đồng nghiệp) nhưng có khi co tụt lại như khúc măng (khi gặp sếp).
Còn nhiều lắm,
nhưng đại loại thế.
Về tâm lý: chả
biết phân loại gì nữa (nội tâm, hướng ngoại, tiêu cực, tích cực, trầm lắng, sôi
nổi, rụt rè, hoạt bát…). Mỗi thứ một ít tùy theo giá vàng, gạo Dollar, xăng lên
hay xuống, con được mấy điểm. Thôi thì xếp vào loại Nội – ngoại - tiêu – tích
–trầm – nổi – rụt - hoạt vậy.
Chuyển kể rằng Y
thị hàng đêm coi TV khóc sụt xùi vì thương cho “Hay Xin Hun”, “Chơi Xong Yong”
hay “ Chim Sung Suc” bên trời Hàn xa xôi nào đó nhưng chẳng đói hoài gì đến hắn,
hàng đêm phải chờ cái lũ Hun, Yong, Song cuốn xéo mới ngủ được. Đôi khi hắn nổi
khùng gào lên:
-
Khéo dư nước mắt, bọn đó có gì
mà khóc, đóng xong cảnh khóc là nó ra ngoài chơi luôn nửa con gà rô ti, 4 tô
soup vi cá với cả 2 con bồ câu đút lò…có khóc thì khóc cho thằng này này…
Lập tức Y thị gào lên:
-
Ông thì khổ cái gì, ngày nào
cũng nhậu, áo không giặt, nhà cửa không dọn, ngủ thì ngáy to, đi làm thì về trễ….(còn
tiếp, vì khuôn khổ có hạn nên cắt đi).
Tạm xong phần tâm lý.
Tâm sự của người trong cuộc:
Hắn:
Tuy tính chất tâm – sinh – hóa – lý khủng hoảng như trên nhưng bả vẫn…rất
là đàn bà…hehe….tui xạo ke bả dễ như xỉa răng…tỷ như:
Một: Hàng năm bả giao nhiệm vụ cho tui cúng ông táo về trời. Theo tục
thì cặp cá giấy cúng sẽ đốt một ông khi Táo đi và một ông khí ổng về. Năm nọ, thế
đếch nào tui quên béng! Chơi luôn cả cặp! Bả phát hiện bảo: “sao đốt cả 2 con” Tui
tỉnh bơ mà rằng: “năm nay có model mới, đốt cả 2 con một lúc để Táo chủ động,
muốn về lúc nào thì về”. Thế mà bả tin sái cổ…hehe..
Hai: Tui đi nhậu về khuya quá, cỡ đâu 12g và dĩ nhiên bả đón tiếp
tui như thế nào thì quý vị biết rồi, dịu dàng như chó nhìn ăn mày. “Sao giờ này
mới về, lại còn tắt mobile nữa, là sâu, là sâu ???”. Tui xửng cồ: “không biết
thì im đi…nghe đây này: mấy thằng trong cơ quan rủ đi nhậu, tụi nó đưa ra luật
là thằng nào nghe điện thoại hay bỏ về trước phải trả tiền bữa nhậu. Tui say gần
chết nhưng đâu dám về…cuối cùng thằng X chịu hết nổi, bỏ về, phải trả tiền gần
3 triệu chứ ít gì…không thương, còn chửi”. Vậy mà bả: “Vậy a anh. Thôi lần sau
có say cũng ráng đừng về sớm nha anh”. Hehe…
Ba: Còn nữa nhưng ngu gì kể, rủi có kẻ xấu bụng méc bả thì có mà tàn
đời.
Bốn: Và cũng rất dễ thương kiểu đàn bà. Tui với bả dọn về nhà mới…lạ
nhà nên có hơi sợ sợ. Mỗi tối khi xong việc, bả đi tắm một mình (dĩ nhiên), thế
là bả nài nỉ tui ngồi phòng ngoài cho bả bớt sợ ma nhưng tui không chịu vì
phòng đó không có TV. Thế là bả…trả tui tiền “nhuận ngồi” (giống nhuận bút vậy
mà) 10.000/lần; nếu có đánh đàn guitar thì 20.000/lần…hehe…kiếm tiền dễ như ăn
cháo vậy. Nhưng thời gian sau, bả sinh tật …hết sợ ma, không thuê tui ngồi gác
tắm nữa! hic…thu nhập bị thất thoát nghiêm trọng. Bậy quá! Đàn bà là phải sợ ma
chứ.
Năm: Kể ra mà nói thì tui cũng chấm bả điểm nhiệt tình nhưng ước gì bả
ít nhiệt tình thì tốt hơn. Ví dụ: có lần bả nấu món gì đấy tui quên mất, tui
khen ngon (thật ra thì hôm trước tui có lỗi gì đó với bả nên mới khen để bù), thế là bả chơi luôn "món khen
ngon" này 5 ngày liên tục với lý do "Tại ông khen ngon".
Y thị:
Một: Ổng hả? thôi khỏi nói đi…chồng người ta còn biết sửa chữa đồ đạc
trong nhà, còn ổng thì có mà trời sập. Nhưng thật ra ông mà sửa thì chỉ khổ cho
tui thêm hồi hộp. Tôi chán thấy cái cảnh ổng ngồi trầm ngâm trước cái quạt (hay
cái máy gì đấy) vừa mới tháo ra rồi ráp lại, tay cầm một mớ ốc, vít, miệng lẩm
bẩm: "Mấy thằng Nhật này kỳ he, chế tạo kiểu gì mà…ốc, vít dư nhiều
quá!". Thôi, tui lạy ổng luôn. Nhưng kể ra nhiều khi ông cũng dễ thương lắm,
đồ đạc hư cũng biết…kêu thợ tới sửa.
Hai: Tui nghe bạn bè ổng kể, khen ổng hết lời, nào là kể chuyện vui,
kiến thức rộng, Đông, Tây, kim, cổ gì cũng biết. Vậy mà ổng nói đâu không biết
chứ về nhà bỗng…hóa thành câm. Tức mình tui nói ổng, ổng còn lý sự: "Ông
trời ban cho con người một ngày được nói có 5.000 từ thôi, tui đi nhậu nói hết
rồi còn đâu" (Lời bình của hắn: Bả xạo đó, tui không nói là vì…ai biểu bả
không chịu hỏi). Lại nữa, đêm nằm trên giường, tui nói chuyện này, chuyện nọ, ổng
chẳng tham gia gì cả, tui nói gì ổng cũng ừ…bực mình tui chẳng thèm nói nói nữa
nhưng cứ khoảng 5 phút ổng lại …ừ (!). Thì ra ổng ngủ từ hồi nào nhưng lỗ miệng
cứ "ừ" kiểu như phản xạ có điều kiện vậy.
Ba: Người đâu vô tâm phát ớn…tuần nhậu 8 ngày (!), ai kêu cũng đi vậy
mà ngày nghỉ rủ đi uống cà phê với tui có chút xíu, ổng nhăn nhó như đi họp tổ
dân phố. Nấu gì cho ăn cũng chê dở…hơn tiệm (Lời bình của hắn: bả lại xạo đó,
tui dễ nuôi lắm, ăn gì cũng được miễn là…ngon thôi. Mà tui công nhận món trứng
luộc của bả ngon bằng tiệm rồi còn gì).
Bốn: Mà tui ghét nhất ổng cái tội độc đoán, chuyên quyền đó nhe. Ổng
thích coi film gì tui có xía vô đâu, vậy mà tui thích xem film Hàn Quốc thì kệ
tui chứ mắc gì ổng cứ càm ràm nào là film sến nhão, ba xu…chỉ giành cho osin,
ve chai, xích lô. Tức mình tui đã mua thêm một cái TV để ở phòng khách để xem một
mình vậy mà chả vẫn cứ lèm bèm như bà già…dô dziên.
(Kiểm duyệt, cắt đi 18 trang chuyên chủ đề kể tội chồng)
Nhưng…
Tuần trước tôi bị đau khớp háng, đi khám thì BV chẩn đoán là hoại tử
chỏm xương đùi. Tôi hoang mang lo sợ đến mất ngủ. Bả động viên tôi hết cỡ, gọi
nhờ các BS bạn khám, chụp phim, xét nghiệm đủ kiểu và còn "hỗ trợ điều trị"
bằng đủ loại thực phẩm! May quá, cuối cùng thì không phải.
Lúc nằm dài chờ chẩn bệnh, tôi chợt nhận ra…
Cả cuộc đời bả có được ngày nào đi chơi, du lịch như người khác, chỉ
toàn là những hứa hẹn kiểu như "Sắp xếp lúc nào rảnh mình đi du lịch nước
ngoài một chuyến". Chao ơi, câu này tôi nghe từ khi lấy bả, đến giờ bả đã
về hưu cũng chưa thực hiện được. Hạnh phúc bé nhỏ của bả cũng chỉ là một buổi
sáng đi uống cà phê.
Cả đời bả đến giờ có lúc nào ăn một mạch hết chén cơm, có đêm nào được
giấc ngủ an lành. Cái nghề BS sản khổ trần ai! Chả hiểu sao các bà cứ khoái đẻ
đêm, điện thoại cứ kêu réo cả đêm…rồi chạy lên BV, rồi theo dõi sau đẻ, mổ; rồi
lo lắng khi bệnh nhân có trục trặc, rồi phải khám bệnh kiếm tiền. Tôi nhớ kể cả
mồng một tết cũng phải chạy đi lo cho bệnh nhân.
Cả đời bà có cái gì để mà hưởng thụ! Đến cái áo, thỏi son, hộp phấn
cũng là do người ta cho hoặc mua hàng giảm giá. Có thứ gì hơi xịn một chút thì
cũng cho tôi (Iphone, Ipad…), còn tôi thì hồn nhiên nhận như một lẽ tự nhiên
(!). Cả đời bả có thú vui gì khác ngoại trừ xem phim Hàn Quốc và đi mua sắm…cho
chồng, con.
Cả đời bả có biết đồng lương tôi tròn, méo thế nào…chỉ thi thoảng gọi
là.
Có lần tôi nổi hứng dịch một truyện ngắn tiếng (Woman in white – Người
đàn bà áo trắng); dịch dở như hạch, tặng bả. Thế mà bả khen hay rối rít
(dù…chưa đọc) và còn đi xuất bản, bao tiêu toàn bộ sách, giao tiền cho tôi hẳn
hoi, bảo rằng để bán cho các bạn. Cuối cùng thì tôi phát hiện tác phẩm vĩ đại của
tôi đã và đang…yên nghỉ ngàn thu trong hộc tủ của bả.
Cả đời bả…cả đời bả…cả đời bả…
Trong những trách móc của bả (nêu trên) bả cũng vẫn cố bênh vực cho
tôi.
Vậy mà tôi…
Chỉ phải ở nhà chừng 2 ngày là càu nhàu, thở dài, thở ngắn… chỉ biết
rong chơi;
Trong những cuộc nhậu "tới bến" với chiến hữu lại hài hước
châm biếm các bà vợ để cùng nhe răng đười ươi ra cười với nhau;
Ba hoa chích chòe chuyện trên trời, dưới đất…lo cho tương lai thế giới,
chăm chú theo dõi chiến tranh Ucraina, bầu cử tổng thống Mỹ, khủng bố IS, bình
luận giá dầu, biển Đông…Dài môi, uốn mỏ chê bai phim Hàn, Đài, khệnh khạng bố đời.
Nhưngc ó bao giờ tôi hỏi thăm bả được một câu "Ăn sáng chưa?"; chỉ biết
chê bai bả nấu dở hơn…tiệm ! và mặc định bả không bao giờ bệnh (BS mà).
Có lần tôi kiếm được một suất mua đất có khả năng sinh lợi. Tôi hối
bả đưa tiền để đóng cọc, bả cứ chần chừ. Thế là điên tiết tôi dẹp mẹ luôn, đếch
ký hợp đồng hợp đèo gì nữa. Bả hốt hoảng vội đưa tiền cho tôi đi đóng cọc, tôi
tuyên bố: Dẹp!. Nửa đêm, tôi bỗng thấy có cái gì khác khác, trở mình lại thì
không thấy bả đâu. Ngạc nhiên tôi vùng dậy thì thấy bả đang ngồi ở góc phòng
thút thít khóc (chắc sợ khóc to làm tôi mất ngủ (!)). Tôi mềm lòng nói:
"Thôi ngủ đi, chuyện đâu còn đó, có gì mà khóc". Bả nức nở "Kiếm
đồng tiền khó lắm nên phải chần chừ chứ…Cố gắng dành dụm mua đám đất hy vọng bán
kiếm lời nuôi con chứ có phải cho tui đâu. Vậy mà ông còn khó dễ…".
Tôi nghe nhói trong ngực, trái tim tôi tan chảy các anh, các chị ạ…nó
chảy tan ra thành những giọt nước mắt. Tôi khóc thật các anh , chị ạ…thật đấy.
Thôi, tôi hiện nguyên hình đây: Chẳng hắn hiếc gì nữa, là tôi đấy.
Tôi với đầy đủ những thói hư, tật xấu, ích kỷ rẻ tiền.
Huhu…tôi nhục quá các anh, các chị ơi!
Huhu ...tôi đê tiện quá các anh, các chị ơi!
Từ nay tôi sẽ tu, tui dí đít vào nhậu. Anh, chị nào phát hiện thấy
tôi nhậu, xin cứ tát vào mặt tôi.
Tôi đếch thèm chửi bậy nữa.
Thôi, tôi đếch viết nữa, tôi đi mua cho bả tô bánh canh đây.